Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

Chàng trai bạn yêu năm 17 tuổi sẽ cùng bạn đi hết cuộc đời!


 Chàng trai bạn yêu năm 17 tuổi sẽ cùng bạn đi hết cuộc đời!

Chào các bạn! Hôm nay mình xin được tâm sự câu chuyện của mình, và về anh ấy của mình.
Anh cũng từng học NEU và anh cũng hay đọc tâm sự trên page này nên khi anh đọc tâm sự này anh sẽ biết em muốn cảm ơn anh nhiều như thế nào. Mình yêu anh khi mình 17 tuổi anh thì là sinh viên năm 2, cả 2 đều là tình đầu của nhau nên chúng mình yêu nhau tưởng chừng sẽ không bao giờ rời xa. Anh học trên hà nội, mình thì sống ở quảng ninh cho nên 2 tháng chúng mình mới gặp nhau 1 lần, bao nhiêu lời hứa hẹn bao nhiêu lời yêu thương đều theo gió bay chỉ vì người thứ 3. Mình còn nhớ khi anh học năm cuối có người gộ điện cho mình bảo cô ấy là người yêu của anh ấy, bảo mình tránh xa anh ấy ra. Mình không tin thì cô ấy gửi ảnh cô ấy và anh đang ôm nhau. Thực sự lúc ấy mình cảm thấy mình không thở nổi, trời đất quay cuồng trước mắt, người con trai mình từng yêu say đắm lại đang ôm người con gái khác (lúc ấy mình đang học bên hải phòng). Mình tắt điên thoại cắt hết mọi liên lạc với anh. Không liên lạc được với mình hôm sau anh xuống trường tìm mình. Anh hỏi mình lý do vì sao anh không liên lạc được với mình, mình cho anh xem ảnh anh và cô ấy. Anh lặng người không nói gì, anh bảo mình mọi chuyện không như mình nghĩ. Nhìn tấm ảnh 2 người ôm nhau như vậy mình không nghĩ 2 người yêu nhau thì nghĩ như thé nào được hả các bạn. Anh bảo cô ấy là cô em học dưới anh 1 khóa, anh chỉ coi như em gái, em gái mà ôm anh trái sao???? Mình nói chia tay anh ngay hôm đó và cắt hết tất cả liên lạc với anh. Giờ nghĩ lại thời gian đấy đối với mình là thời gian khủng khiếp nhất. Sáng lên lớp chiều về thì nằm trong phòng khóc, khóc vì nhớ anh, muốn được nói chuyện với anh nhưng mình không đủ can đảm để gọi cho anh. Thời gian cứ thế trôi mình và anh cũng không liên lạc với nhau, mình ra trường rồi cưới chồng luôn. Chồng mình là bạn thân của anh trai mình, anh ấy thích mình từ lâu nhưng mình thì không hề để ý tới anh. Anh luôn bên mình khi mình gặp khó khăn và có sự biết ơn trong đó nên khi anh hỏi cưới mình đã đồng ý. Thực sự hôn nhân không có tình yêu không khác gì địa ngục, mình sống bên chồng nhưng trong lòng vẫn nhớ về anh ấy, thực sự không cách nào quên cho dù đã mấy năm rồi. Khi mình mang thai được 5 tháng mình tình cờ gặp lại anh, anh vẫn thế còn mình thì đã già và khác trước rất nhiều. Mình và anh ngồi nói chuyện, anh chưa lấy vợ còn mình thì sắp làm mẹ. Anh bảo anh vẫn luôn dõi theo mình, biết tin mình lấy chồng anh đau lắm. Mình hỏi anh về cô gái aqys, qnh bảo sau khi chia tay mình anh cũng không gặp cô ấy nữa. Anh bảo anh có lỗi với mình anh bảo do mình cố chấp không nghe anh giải thích nên giờ 2 đứa mới thành ra như thế này. Anh xin số điện thoại mình để thỉnh tvoangr xuống quảng ninh chúng mình gặp mặt. Nói về chồng mình 1 chút, anh ấy rất yêu mình nhưng lại gia trưởng lại hay ghen. Chỉ vì tính hay ghen của anh khi mình sinh con được 2 tháng chồng mình đánh mình phải nhập viện chỉ vì thấy tin nhắn chúc mừng sinh nhật của anh ấy gửi cho mình. Bố mẹ mình bắt mình ly hôn với anh và mình đã làm điều đó, biết rằng con không có bố sẽ khổ nhưng mình cũng không thể chịu đựng nổi. Mình bắt đầu làm mẹ đơn thân kể từ đó. Khi con gáo được 1 tuổi mình gửi con cho ông bà ngoại nên hà nội đi làm. Trớ trêu thay mình xin đúng vào công ty của anh, anh làm trưởng phòng ở đây. Thực sự mình rất bất ngờ nhưng mình cũng không thể bỏ được công việc này. Vậy là mình ngày ngày gặp anh, bao nhiêu cảm xúc khi xưa lại về. Mình vẫn yêu anh như ngày đó. Mọi người trong phòng không hề biết mối quan hệ giữa mình và anh, họ bảo mình là cô em gái giám đốc thích anh lắm. Mình thực sự thấy mừng cho anh, mình còn nhớ hôm đấy trời mưa to mình không đi xe máy về được vì mình bị cận đi xe máy trời mưa nước vào kính không nhìn thấy đường. Anh bảo để xe lại công ty anh đưa mình về, về đến nhà mình anh vào nhà mình chơi. Bất chợt anh ôm mình từ phía sau và nói yêu mình, anh bảo tình xảm anh giành cho mình bao năm vân vậy. Anh vẫn yêu mình. Thực sự lúc đó mình hạnh phúc lắm nhưng mình giờ đâu còn xứng với anh nữa. Mình đã có con, mình cũng chẳng có gì mà so được với anh. Anh bảo anh sẽ che chở cho mẹ con mình. Anh bảo anh biết mình vẫn còn yêu anh, anh bảo anh sẽ chờ mình. Từ đó đến giờ là gần 1 năm rồi, anh bên mình làm tất cả mọi điều cho mình. Mọi người trong công ty ai cũng chúc mừng cho chúng mình. Bố mẹ mình rất quý anh. Còn bé kẹo nhà mình bập bẹ gọi anh là pa pa. Thực sự mình thấy hạnh phúc lắm. Giờ mình với anh sắp làm đám cưới. Mình hạnh phúc lắm vì cuối cùng mình cũng được ở bên anh. Cảm ơn anh chồng mình nhiều lắm. Hạnh phúc của tôi, tình đầu của tôi.


EmoticonEmoticon