Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

Anh ơi, em chụp kỉ yếu rồi này...

Nhà mình khó khăn, nhà có 3 chị em, chị cả thì học xong cấp 3 đi lấy chồng, ngày chị lấy chồng bố mẹ cũng chỉ tặng được cho chị 1 chỉ vàng, đến tiền tổ chức đám cưới còn phải đi vay rồi sau này mới trả được, nhà chồng cũng ko phải giàu có gì, nhiều lúc còn chửi mắng chị mình nhưng chị mình nói rằng "Ở đây người ta nuôi ăn, nuôi ở, chị hay bị bố mẹ chồng mắng thôi chứ chồng cũng thương, về nhà ko có công ăn việc làm bố mẹ lại phải nuôi chị em à..." cũng ko trách được chị, chị học kém, suốt ngày lủi thủi ở nhà giúp bố mẹ làm cơm chăm anh hai, rồi chăm mình lúc mình còn bé tí...anh hai mình thì kém chị 4 tuổi, anh cũng học hết cấp 3, rồi bỏ học đi làm, lúc đầu anh lên thành phố làm vì ở huyện cũng chẳng có việc gì kiếm được ra tiền, anh lên thành phố làm lơ xe. Đợt làm lơ xe ấy va chạm rồi đánh nhau suốt, bố mẹ lo cho anh lắm nhưng anh nói với bố mẹ rằng "Chị con, bố mẹ, rồi em khổ lắm rồi. Con có thể khổ, khổ hơn nữa con vẫn chịu được, con ko muốn nhìn bố mẹ khổ nữa"...anh làm được hơn 2 năm lơ xe, anh để được 1 khoản tiền nho nhỏ rồi anh lên Hà Nội kiếm việc làm, anh bảo ko thể làm lơ xe mãi được, làm lơ xe rồi sau này làm gì...anh lên Hà Nội 1 thời gian, mình cũng không nhớ là bao lâu nhưng cũng phải gần 1 năm anh ko gửi tiền về cho gia đình, chắc cuộc sống ở trên đó anh vất vả lắm nhưng đùng 1 cái. Anh về nhà, anh mua tặng bố mẹ 1 chiếc xe wave Việt, mua cho em 1 bộ quần áo và gửi thêm bố mẹ 5tr kêu tiền cho em đi học, em nhớ ko nhầm là hồi đó có mười mấy triệu thôi, anh nói rằng ở trên đó cũng có nhiều việc làm hơn ở dưới này, chỉ cần chăm chỉ 1 chút thì có nhiều việc lắm. Hóa ra thời gian đó anh lên xin làm bảo vệ của 1 chung cư, ngày đi làm 10 tiếng, ngoài ra anh đi phát tờ rơi, dán tờ rơi, rồi đi bốc vác thuê ở chợ Long Biên nữa, anh kêu cũng kiếm đc kha khá nhưng tiền ăn ở cũng tốn nhiều, mỗi tháng để ra được 1,2 triệu thôi nên mãi mới mua được cho bố mẹ chiếc xe và để ra được ít tiền...và từ ấy, mỗi tháng anh đều đều gửi về cho bố mẹ 1 số tiền nho nhỏ, anh cũng hay gọi về hỏi thăm bố mẹ và chị nữa, anh cũng thương chị lắm vì chị đi lấy chồng mà ko được bố mẹ cho gì cả, thỉnh thoảng anh có mua cho chị chiếc áo, chiếc quần bò, rồi đôi giày đôi guốc, mình nhớ 1 lần anh gọi điện cho chị nói rằng "Chị lấy chồng có thể khổ, nhưng trước mặt em chị lúc nào cũng phải là 1 chị gái xinh đẹp"...2 năm sau, khi ấy mình học lớp 11, anh thì 22 tuổi, anh kêu là chưa bao giờ cho mình lên Hà Nội nên anh về nhà đón mình lên chơi, anh xin nghỉ làm 3 ngày để đưa mình đi chơi, anh đưa mình đi khắp phố phường Hà Nội, cho đi ăn bún chả, cho đi nem hàng Bông, cho lên hồ Gươm ăn kem Tràng Tiền,...cho xem hạ cờ, xếp hàng đi lăng Bác...trong 3 ngày, anh dẫn mình đi khắp phố phường Hà Nội chơi trên con Dream tàu của anh, đi đến đâu anh cũng kể kỉ niệm của anh ở những con đường này, nhưng mình chú ý, mỗi lần đi qua 1 nơi là anh lại nhìn vào ấy, anh chỉ nhìn vào ấy như 1 thói quen, mà anh cũng trọ gần đó...chắc các bạn cũng đoán ra...đó là đại học Kinh tế Quốc dân. Hôm cuối cùng, anh đưa mình về quê, trên xe mình có hỏi mà đến giờ mình vẫn nhớ...
- Sao anh cứ nhìn vào trường Kinh tế Quốc dân vậy?
- Thì anh cũng thích đi học em à, nhưng anh học dốt lắm với bố mẹ thì nghèo, anh không đi làm thì kiếm đâu ra tiền mua xe cho bố mẹ, cho tiền em đi học rồi sửa cái vườn sau nhà hả con bé này, giờ anh mà đi học chắc cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, thấy năm nào vào đợt này các bạn cũng chụp ảnh chia tay trường hay sao ấy. Anh cũng từng ước mơ được học ở đây đấy.
- Sao anh ko học lại đi anh.
- Anh giờ học lại làm sao kịp, trọ ở gần đấy, thấy các bạn sinh viên đi học vui lắm em à, thỉnh thoảng anh có vào kí túc xá của họ ngồi thấy họ học võ, chơi bóng rổ, bóng đá, rồi có nhiều hoạt động lắm, tình nguyện này, rồi tổ chức chương trình...mà thỉnh thoảng còn được xem văn nghệ miễn phí em à...mà mỗi nhà 1 cảnh biết làm sao. Thôi em về nhớ nghe lời bố mẹ, học hành chăm chỉ mà đỗ đại học...cả nhà có ai được học đại học đâu, mà nếu thực hiện được ước mơ thay anh thì tốt.
Từ ấy, mình luôn suy nghĩ, phải học thật giỏi phải ngoan ngoãn nghe lời anh chị để đỗ NEU. Và mình đã đỗ NEU, là K55. Ngày biết tin mình đỗ, người vui nhất ko phải mình, ko phải bố mẹ mà là anh trai mình, hôm sau anh từ Hà Nội bắt xe về luôn, xong anh ôm mình anh kêu "Em ko phải lo, lên đại học anh lo hết cho, nhớ học thật giỏi vào, anh tự hào vì mày lắm" rồi mình còn nhớ cả đêm hôm đó anh cứ thức rồi viết viết gì ấy, mình hỏi sao anh chưa ngủ, anh kêu là "Anh đang tính xem để mua xe máy rồi máy tính cho mày học chứ sao, rồi cả tiền ăn ở, tiền học nữa..." hôm đó thấy anh như vậy vừa vui lại vừa buồn, muốn khóc lắm nhưng ko nói lên lời...hôm sau anh lên Hà Nội để tiếp tục công việc của anh, rồi anh tranh thủ tìm nhà trọ để 2 anh em trọ cùng nhau cho tiện...Năm nhất là K55 lên, có rất nhiều thứ thay đổi, từ cách đi lại, ăn uống, nói chuyện của con người Hà Nội, cái gì cũng vội vã nhưng....nhất là anh mình, năm nhất lên đại học...mình mới hiểu rõ anh phải làm những gì...
Ban ngày thì anh làm quản lý kho, nghe quản lý thì kinh nhưng thực ra là trông kho thì đúng hơn, ai cần gì thì đi đóng rồi ship hàng cho công ty đó với mức lương hơn 4tr 1 tháng, tối về tranh thủ có việc gì thì làm nấy, anh cũng mấy khi ở nhà, lần thì tranh thủ đi ship thêm, có đợt thì tranh thủ làm nhân viên trông xe buổi đêm cho quán bia,...kiếm thêm chút thu nhập mỗi tháng được gần 3tr nữa, nhưng vì tiền chi phí ăn ở và tiền học, tiền mua đồ dùng của mình nữa, có nhiều thứ phát sinh nên 2 anh em chẳng để ra được bao nhiêu...nhưng anh lúc nào cũng thương mình lắm, năm nhất mình cũng đi gia sư, anh cứ thấy mình mệt lại kêu "Thôi em cứ nghỉ đi, kiếm được vài đồng mà ko có đủ sức khỏe đi học thì ko đáng em à"....có hôm, anh đón mình đi học về, đợt đó là tháng 11 năm nhất, anh thấy các chị, các anh chụp ảnh chia tay giảng đường xong anh cứ cười, mình hỏi anh cười gì thì anh bảo
"Sau này mày học xong, tốt nghiệp, anh kéo cả gia đình lên chụp ảnh cho vui, nhà mình lâu lắm rồi chưa có ảnh gia đình, rồi mày tốt nghiệp đi làm, anh sẽ lấy vợ, ko phải nuôi mày nữa" rồi anh cứ vừa đi vừa cười thôi....mình cấu 1 anh 1 cái "Em chụp kỉ yếu mà ko có mặt thì đừng trách em, nghe chưa?"
Thời gian thì trôi nhanh lắm...thoáng chốc, 3 năm trôi qua rồi...mình cũng vừa chụp kỉ yếu xong nhưng không có anh ở bên, hôm mình chụp kỉ yếu, chỉ có bố mẹ, có chị thôi...còn anh thì...
...ko thực hiện được những dự định cho tương lai của mình, của anh và gia đình nữa rồi...
Anh mình mất rồi mọi người à, 25/11 năm ngoái, anh bị ô tô do 1 người say điều khiển đâm phải...Ngày anh mất, mẹ và chị mình như khóc ngất đi, mình cũng vậy...còn bố thì ko nói được câu nào, mọi thứ diễn ra quá nhanh...anh còn bao dự định, tương lai phía trước...
Ngày chụp kỉ yếu...có bố, có mẹ, có chị nhưng mình luôn nhớ tới những gì anh nói khi xưa và mình chỉ mong lúc đó nói được với anh rằng...
Anh ơi, hôm nay em chụp ảnh kỉ yếu rồi này...anh nhớ ra chụp với em đấy...nghe chưa?


EmoticonEmoticon