Thứ Tư, 30 tháng 11, 2016

Chúng tôi cùng tuổi, cùng học chung một trường cấp 3

Chúng tôi cùng tuổi, cùng học chung một trường cấp 3, thậm chí là cả trường đại học NEU này.
Tôi học thua cậu ấy một khoá, vì tôi thi lại. Tôi cố gắng hết sức lực mình để vào cùng trường với cậu ấy, được gặp cậu ấy, để nói với cậu ấy một lời : " thật ra tớ rất hối hận!"
Nhưng sự thật là tôi chưa bao giờ can đảm thừa nhận, chưa bao giờ tôi dám đối diện với tình cảm của chính mình. Vì tôi sợ. Sợ mình không được đáp lại, sợ mình bị lấy ra làm trò cười cho người ta...
Từ lúc học cấp 3, cậu đã là cậu trai rất thu hút ở trường, đẹp trai, hát hay còn cực giỏi tiếng anh. Tôi may mắn được làm việc cùng cậu ngày thứ 7 trong văn phòng đoàn. Lúc đó tôi chưa thích cậu lắm, vì kiểu người quá hoàn hảo như cậu không thích hợp với tôi. Ngày đó, trên hành lang trường, khoảnh khắc cậu quay lại nhìn tôi và cười, tôi đã trót thích thầm cậu. Bởi nụ cười rạng rỡ kia...
Chúng ta ít nói chuyện với nhau. Cậu biết tên tôi. Hay gọi tên tôi trong những lần họp đoàn. Mỗi lần cậu gọi tim tôi như run lên từng chập. Lúc đó thật xấu hổ! Tôi thường cố lờ cậu đi vì không muốn cậu nhìn thấy khuôn mặt đỏ gay lên của mình. Tôi cũng không muốn cho cậu biết tôi thích cậu. Vì người cậu thích không phải tôi.
Vô tình cái mả lạnh lùng tôi tạo ra khi ở bên cạnh đã kéo dài khoảng cách giữa hai chúng ta. Tôi nhận ra sự nỗ lực của cậu khi cố gắng làm bạn với tôi, bắt chuyện với tôi, cười với tôi... Nhưng chưa bao giờ tôi muốn thật sự đối diện với cậu. Bởi tôi biết kết quả là sự vô vọng thôi.
Đỉnh điểm là lần cậu quay sang bắt chuyện với tôi giữa sân chào cờ. Tôi ngồi dưới cậu 3-4 dãy ghế, nhưng người cậu chọn trò chuyện lại là tôi. Khi đó tôi làm gì? Ngoài việc để mặc cậu nói và quay sang chổ khác?
Tôi thật sự xin lỗi. Ánh mắt cậu lúc đó làm tôi đau lắm. Tôi nhận ra mình đã sai. Nhưng lại không có can đảm để làm lại. Hết sai lầm này đến sai lầm khác. Cậu tưởng tôi ghét cậu. Từ đó trở đi không bao giờ cậu bắt chuyện với tôi nữa...
Giá lúc đó tôi mỉm cười với cậu. Thì có lẽ chúng ta đã là bạn! Không cần đứng bên cạnh cậu như một người con gái, chỉ để được nhìn thấy cậu một chút thôi cũng được!!! Giá như lúc đó... Phải! Cuộc đời không bao giờ có chuyện "giá như".
Cho đến giờ, 3 năm trôi qua, tôi vẫn dùng cách thầm lặng đó quan tâm cậu. Dù chỉ thấy cậu thoáng qua thôi cũng đủ làm tim tôi hẩng một nhịp. Lúc đối diện với cậu, nhìn nụ cười mỉa mai đó, thật sự tôi không thấu được ý nghĩa của nó là gì? Chỉ biết nụ cười đó ám ảnh tôi mãi! Vở kịch tôi diễn cậu đã biết? Tình cảm của tôi cậu đã thấy? Hay chỉ là mỉa mai dáng vẻ xấu xí của tôi qua bao năm không đổi? Hay mỉa mai sự hèn nhát của tôi? Sự trốn tránh của tôi với cậu? Lúc nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đó của cậu, sau 1 năm thương nhớ, cậu bảo tôi cảm thấy thế nào đây?...
Lúc đó có thể xin lỗi cậu. Nhưng cậu làm tôi không thể mở lời. Lời xin lỗi của tôi vốn chẳng quan trọng , phải không? Vì tôi đâu có quan trọng với cậu! Một chút cũng không?
Cậu không chấp nhận lời mời kết bạn trên face, thậm chí chặn kết bạn vs tôi. Một cơ hội để tôi xin lỗi cậu cũng không cho nốt! Đáng lẽ tôi phải buông tay chấp niệm với cậu rồi! Đáng lẽ tôi nên xem cậu là người xa lạ! Nhưng 3 năm qua, tôi vẫn thích cậu một cách khó tin...
Đọc xong conf này, chắc cậu có thể biết tôi là ai ( hoặc không, vì tôi quá mờ nhạt trong mắt cậu). Tôi xin hứa với cậu rằng từ nay sẽ không cố ý xuất hiện trước mặt cậu nữa. Sẽ thôi can đảm gửi lời mời kết bạn trên face. Sẽ ngưng thói quen vào trang cá nhân xem cậu đang làm gì. Sẽ thôi nhớ cậu mỗi khi đêm về. Sẽ thôi hối tiếc vì những chuyện đã qua.
xin lỗi vì đã thích cậu rất nhiều.
Xin lỗi cả bản thân vì đã cố gắng che đậy những cảm xúc thật lòng...
Và Cảm ơn cậu vì đã cho tôi một thời thanh xuân biết thế nào là yêu thương và tiếc nuối...


EmoticonEmoticon